Breaking News

Yêu em mười phần

"...Bước vào cuộc sống hôn nhân, vai trò của người phụ nữ càng phức tạp. Ngoài tình yêu còn có cả trách nhiệm. Vì thế, khi đã kết hôn, người ta sẽ không thể chuyên tâm yêu anh mười phần được nữa. Họ phải dành một phần trong số đó để yêu bố mẹ chồng, rồi lại một phần để yêu bố mẹ của họ, còn thêm một phần nữa cho con cái..."


Tôi sẽ không hỏi thêm nữa bởi càng hỏi càng rõ ràng. Tôi đang ngồi chăm chú xem tivi thì anh bỗng lên tiếng: “Chúng ta ly hôn đi!”.

Lúc anh nói ra câu nói đó, nét mặt anh nhìn rất nghiêm túc, giọng nói cũng bình thản rành rọt đến từng chữ, chẳng hề giống như một câu nói đùa. Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện ở trong tôi lúc đó là: Có lẽ do anh chơi cổ phiếu bị lỗ lớn chăng, hoặc là anh phát hiện ra mình mắc một căn bệnh hiểm nghèo nào đó… hoặc do bất kỳ một lý do nào đó giống như trong phim Hàn Quốc mà sợ liên lụy đến 2 mẹ con tôi. Tôi nhìn thẳng vào mắt của anh và lắc đầu, thể hiện quyết tâm tôi sẽ cùng anh vượt qua tất cả mọi khó khăn trong cuộc sống này.

Câu nói tiếp theo của anh thực sự khiến tôi như rơi vào tận cùng địa ngục:

“Anh đã yêu người khác rồi, xin lỗi em!”.

“Từ bao giờ vậy?” – Tôi cố gắng nhỏ nhẹ, không để giọng nói của mình quá lớn.

“Nửa năm rồi. Anh quen cô ấy trong một lần đi du lịch. Cô ấy là hướng dẫn viên, rất trong sáng và cũng nhiệt tình”.

Có lẽ như ý thức được mình đang tán dương qua nhiều về một người con gái khác trước mặt vợ mình, anh không nói gì nữa, nhìn tôi với ánh mắt đầy dò xét. “Anh yêu cô ta bao nhiêu?”. Tôi hỏi

“Rất yêu, mười phần yêu!”

“Vậy cô ta có yêu anh không?”

“Yêu!”.

Tôi không còn muốn hỏi thêm gì nữa. Bởi lẽ càng hỏi càng rõ ràng, nỗi đau trong tim tôi càng lớn. Chi bằng giữ lại cho mình một chút thể diện. Nhớ lại những ngày mà hai đứa còn yêu nhau, biết bao nhiêu là niềm vui và hạnh phúc. Nhưng giờ đây, khi người ta đã đi theo tiếng gọi khác, không còn muốn bước chung đường với mình vậy tôi còn cố gắng níu giữ anh để làm gì nữa? Tôi thở một hơi thật dài: “Tất cả cứ làm theo ý của anh đi? Có người thay tôi vác gánh nợ như anh, tôi thực sự cảm ơn còn không hết!”.

Anh trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn tôi. Anh biết tôi hoàn toàn không phải là một người phụ nữ dễ dãi, thậm chí còn rất khắt khe với những chuyện nhỏ nhặt trong nhà. “Thực ra tôi cũng đã chán anh rồi. Anh coi tôi không ra gì, vậy thì anh đừng hy vọng hình ảnh của anh trong tôi còn nguyên vẹn như xưa?”. Tôi gắt lên.

Anh không còn nói được gì, khuôn mặt cúi xuống hổ thẹn không dám nhìn tôi. Anh đã quyết định để lại tất cả mọi thứ trong căn nhà này cho tôi và con.

Trước ngày cả 2 ra tòa làm thủ tục ly hôn, anh hẹn tôi ra ngoài ăn cơm. Mới chỉ vài chén rượu nhỏ cũng khiến cho anh nói nhiều hơn lúc trước. Anh nói rằng, anh muốn nghe thấy lời chúc phúc của tôi. Trong cả bữa ăn anh đều chủ động nói về người con gái kia. Rằng cô ấy luôn tràn đầy sức sống mãnh liệt của tuổi xuân phơi phới, ở bên cô ấy anh có cảm giác như bị sức thanh xuân của cô ấy đốt cháy… Tôi nhớ lại ngày trước, mình cũng đã từng là cô gái trẻ trung xinh đẹp, tràn đầy sức sống, vẻ đẹp ấy, sức sống ấy cũng đã từng lôi cuốn anh mạnh mẽ như thế. Tôi và cô gái ấy chỉ cách nhau có mười năm, vậy mà đã bị gán “mác” tình cũ.

“Cô ây là một cô gái rất ngây thơ, chỉ một chút việc nhỏ cũng khiến cho cô ấy có cảm giác thỏa mãn. Có lần vào hội chợ chơi trò phi tiêu được thưởng một bánh xà phòng; có lần anh dành tặng cô ấy một chiếc đồng hồ điện tử học sinh, dẫn cô ấy đi ăn xủi cảo… chỉ những việc rất nhỏ như vậy thôi mà cô ấy đã cảm thấy vui sướng vô cùng. Ở bên cô ấy anh cảm thấy vô cùng thoải mái. Anh có thể hút thuốc thoải mái cho đến khi căn phòng dày đặc khói thuốc. Anh cũng có thể chơi bài với đám bạn, uống rượu cùng với đồng nghiệp cả đêm…” - Anh lim dim đôi mắt và đang tự thưởng thức hạnh phúc trong men rượu ngà ngà. Tôi nhìn nét mặt thoáng hạnh phúc của anh khi đó, mà trong lòng không sao giận dữ nổi. Tôi bỗng cảm thấy mình giống như một bà bảo mẫu già khó tính, luôn xét nét từng chi tiết nhỏ. Tôi vặn vẹo anh từng khoản tiền chi tiêu trong nhà. Mua một đôi tất cũng phải đắn đo xem nơi nào rẻ nhất. Tôi không cho anh hút thuốc, cấm anh uống rượu càng phản đối anh tụ tập đánh bài với bạn bè.

“Ở bên cô ấy anh cảm thấy con tim mình đập nhanh hơn. Làm việc gì cũng tràn đầy khí thế” - Anh vừa vười vừa nói trong hơi rượu.

Tôi ngắt lời anh:

“Cũng tốt thôi! Từ giờ trở về sau, em sẽ chú ý nhiều hơn đến bản thân mình. Em cũng sẽ bớt thời gian là quần áo cho anh, thắt cà vạt cho anh để tranh thủ trang điểm thêm cho mình; em sẽ bớt tiền mua quần áo cho anh để chọn cho mình một vài bộ thời trang mà em thích; em cũng sẽ không quá chú trọng vào bữa cơm cho anh. Thích thì em nấu cơm, không thích em và con sẽ đi ăn hàng, em cũng sẽ không lo cho sức khỏe anh thế nào khi hút thuốc, uống rượu nữa; em cũng mặc kệ không giặt chăn mỗi lần anh say rượu và nôn ra giường, cũng không khóc và đi tìm anh mỗi góc phố khi anh không về nhà nữa; em sẽ không lo xem bên nhà anh hôm nay có ai mừng thọ, ngày kia ai lấy vợ; em cũng sẽ không gửi tiền cho bố mẹ anh nữa. Mỗi năm cũng chẳng theo anh ngồi xe đến nửa ngày, xách túi to túi nhỏ về quê để lo bữa cơm mừng thọ cho ba mẹ anh… Đúng thế, ly hôn rồi em bớt đi bao nhiêu gánh nặng. Thật tốt!” - Tôi dứt lời cũng là lúc những giọt nước mắt thi nhau trào ra. Còn anh, dường như đã thoát khỏi men say, lặng người nhìn tôi đầy kinh ngạc.

Tôi đã cố gắng tỏ ra lạnh lùng. Nhưng một chút rượu đã khiến cho con tim tôi không kìm được lòng và nói ra tất cả. Tôi lại cười: “Ly hôn đi! Xem ly hôn rồi anh có thể đắc ý được đến bao lâu? Anh rất yêu cô ấy, yêu mười phần. Và cô ấy cũng mười phần yêu anh? Hai người ở bên nhau, chỉ cần sống với nhau vài năm, xem trái tim anh còn có thể loạn nhịp đập vì cô ấy nữa không. Tất cả những gì cô ấy mang lại cho anh bây giờ, là những gì tôi mang lại cho anh mười năm trước. Anh hãy cắt đứt mối liên hệ giữa hai chúng ta và bắt đầu cuộc sống mới. Đợi khi anh bắt đầu cuốc sống mới với cô ấy rồi, anh sẽ phát hiện ra rằng, anh chỉ đi lại con đường mà chúng ta đã từng đi qua trước kia mà thôi”

“Em say rồi!” - Anh nghiêm giọng nói với tôi.

“Trước đây em không ngây thơ trong sáng ư? Em không xinh đẹp trẻ trung sao? Em quý trọng từng thứ mà anh tặng cho em, chiếc nhẫn bằng đồng, một quyển sách, chiếc bút lông và em cũng không quản trời lạnh đan cho anh chiếc găng tay len. Em cũng từng rất yêu anh, yêu mười phần. Nhưng bước vào hôn nhân, vai trò của người phụ nữ càng trở nên phức tạp hơn. Ngoài tình yêu còn có cả trách nhiệm. Vì vậy, khi đã kết hôn, người ta sẽ không thể chuyên tâm yêu anh mười phần được nữa. Họ phải dành một phần trong số đó để yêu bố mẹ chồng, rồi lại một phần để yêu bố mẹ của họ, còn thêm một phần nữa cho con cái. Và như thế, mười phần tình yêu sau khi bước qua hôn nhân, chỉ còn lại bẩy phần…” - Tôi chẳng còn nhớ mình đã nói những gì nữa. Bởi men rượu khi ấy đã làm tôi choáng váng…

Cuối cùng chúng tôi không ly hôn. Tôi chấm dút mối quan hệ với cô gái trẻ kia và trở về bên vợ của mình. Lúc tỉnh táo tôi không lý trí bằng lúc say rượu và lúc say rượu lại càng thông minh hơn lúc tỉnh táo…